Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

Làng Tôi ngân..Mãi.. tiếng… chuông Chùa

          
 Mấy mươi năm chợt vèo như cơn gió thoảng. Trở về rồi lại trở về. Góc quê xưa vẫn bình bình lặng lặng. Làng chỉ toàn ông bà già và trẻ con. Đám thanh niên, cứ nhớn nhao một tí là rủ nhau đi cả. Lên ngược, về xuôi, vào Nam, sang tận những xứ Tây xứ Tàu xa ngai ngái. Làng đã thế, chùa càng tịch liêu hoang phế. Lâu thật lâu, một kẻ đi xa trở về, lên chùa thắp nén hương, trước là cúng Phật, sau là để nhớ về tổ tiên. Sống gửi thác về, các cụ dạy thế. Chợt mỉm cười, bởi rồi cũng đến một lúc, mình sẽ "về"..về với quê hương… về với tiếng chuông chùaTiên Sơn…và về…..!
Hôm nay trở về làng quê lòng tôi hồi hộp bởi biết bao năm xa quê nơi chôn rau cắt rốn ra đi biền biệt hẹn ngày về mà sao trong lòng râm ran chân tôi như muốn chạy thật nhanh …chạy trên con đường làng củ …quê xưa..!
Quê hương đã khắc ghi biết bao kỷ niệm vui buồn của cuộc đời từ thiếu thời đến lúc trưởng thành với biết bao sự thay đổi của thời gian từ cây đa biến nước sân đình đến khuôn mặt của những người quen thân chúng bạn cùng thời có người còn người đã khuất
Làng cô tịch. Chùa lại ở góc cô tịch nhất của làng. Chiều buông, côn trùng bắt đầu rỉ rả. Boong... Tiếng chuông chùa khẽ khàng buông càng làm mênh mông hơn cõi yên ắng thăm thẳm sau buổi kinh chiều.
Làng nằm nới ngã ba con sông Lam,Sông La và dòng  Minh giang uốn lượn quanh bao bọc bởi bờ đê La Giang. Từ đầu làng đến cuối làng chỉ vài cây số, đi bộ thong thả cũng chỉ vài mươi phút là tận. Chùa núi Tiên ở giữa làng, nhưng đường cái đi về Hồng Lĩnh Can Lộc, đường liên Huyện Đức Thọ Hương sơn lại ở phía bờ đê La Giang. Từ cổng chùa, mất bước chân là ra đến cánh đồng làng. Các cụ đi xa, tít tắp, nghĩa là sẽ nghỉ chân ở cánh đồng này. Sớm chiều nghe tiếng mõ tiếng chuông, dẫu bao nhiêu u uẩn còn sót lại cũng nhẹ nhõm mà siêu thoát.
Lúc bé ở làng, thì chẳng bao giờ lên chùa. Vì nhát thôi chứ không phải vì kém thiện lương. Chùa làng có cả một vườn cây trái. Này Mít, này Thị, này dâu . Bét nhất cũng có những cây ổi chìa cành mời gọi phủ rợp bờ ao. Trẻ con thì dễ bị hấp dẫn bởi những lạc thú giản dị như bẻ trộm quả vườn nhà ai đó để vừa tí tởn, vừa thì thụt nhai gau gáu. Mấy đứa rắn mắt bạo tay bên hàng xóm đã có nhiều lần bẻ trộm của chùa, thấy cũng chẳng bị ông hộ pháp nào ra oai độ đòn vào mông.
Sư Thầy thong thả soạn bổn kinh, ngân nga một âm điệu khó tả. Thoắt thấy mênh mang ùa về muôn năm cũ. A di đà Phật, vô lượng vô biên. Tiếng chuông buông êm ả như chợt có chợt không. Những bức tượng sơn son thiếp vàng ẩn hiện trong gian chùa mờ tối. Hương trầm xa xôi mà quyện vào tâm cảm như những miền ký ức.
Bước ra sân chùa vẫn ngờm ngợp xanh những cây cỏ bốn mùa. Cây cỏ xanh tươi vì được phù hộ độ trì quanh năm,Sư thầy thẽ thọt bảo, nụ cười nhấp nhánh hạt na. Đi tu không chắc là bước đi trên con đường vạn dặm, nhưng chắc là sẽ gặp bình yên. Bình yên như những tiếng chuông chùa mỗi ban mai, mỗi hoàng hôn. Chùa làng lặng lẽ chứng kiến bao kiếp người. Tiếng chuông chùa hôm nay và mãi mãi mai sau luôn đón và tiễn bao cuộc đời, từ ấu thơ đến nhắm mắt xuôi tay.
Gia Đình Anh Đoàn Văn Cường GĐ Cty Nhôm Kính Tiến Cường TungKang TPHCM cung tiến đại hồng chung cho chùa Tiên Sơn
Nhân sự kiện Làng đón nhận đại hồng chung của gia đình anh Đoàn Văn Sơn, Đoàn Văn Cường giám đốc nhôm kính Tiến Cường-TungKang ở TP HCM cung tiến ở chùa Tiên Sơn tôi lại thêm hồi hộp và rạo rực những ký ức kỷ niệm tràn về trong lòng bởi âm thanh ý nghĩa của tiếng chuông chùa tưởng chừng như có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn ngân vang nữa vì lẽ nó đã ngưng ngân vang hàng trăm năm nay  nhưng hôm nay tiếng chuông lại ngân vang trong nắng mới thanh tịnh
Lẽ đời  sống trong cuộc thế lắm bon chen, nhiều toan tính, người ta khó có được một phút lắng yên để sống thật với chính mình. Người ta bận rộn bởi nhiều cách, bởi sinh nhai, bởi danh vọng, bởi tiền tài…, họ cố tìm cho mình một vị trí, một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời để sống và thoả mãn. Nhưng tất cả những mối bận tâm ấy trở nên mong manh hay không còn một ý nghĩa đích thực nào nữa khi người ta đã tìm được những phút giây yên tĩnh của nội tâm mình, để cảm nhận được mình, ý thức thật rõ về mình. “Phút nông nổi để ngàn đời ân hận, hạnh phúc nào hơn sự yên tĩnh của tâm hồn”.
Sự yên tĩnh của tâm hồn là một điều thật sự đáng quý, mà khi có được, người ta cảm nhận như một sự trở về với quê hương rất thực của mình. Bởi ai cũng có một tuổi thơ thần tiên, không bận rộn lo toan, hồn nhiên và đẹp đẽ. Chính ở tuổi thơ ấy, con người đã sống rất thực với những hiện hữu chung quanh, với một tờ lá xanh non, với hòn đá nhỏ, với chú bướm vàng, với bông bí đỏ… với tất cả những gì yêu thương nhất. Âm vang tiếng chuông là tiếng gọi thiết tha đưa người về với quê hương, xua tan đi tất cả những vấn vương tục luỵ, những nỗi trần tâm:
Đánh tan tục lụy hồi chuông sớm
Gõ nát trần tâm tiếng mõ trưa”
Trong cảm hứng về thiên nhiên, đất nước, con người một cách sâu sắc lắng đọng, người ta đã cảm nhận trọn vẹn một tiếng chuông ngân dài trong màn sương êm như hơi thở:
“Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Sương
Mịt mù khói toả ngàn sương
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ. ”
Khung cảnh thiên nhiên, nhịp sống con người hài hoà và tinh tế, tiếng chuông nghe thật ấm áp và cảnh bỗng trở nên rất có hồn. Phải chăng đó là tiếng của hồn thiêng dân tộc:
“Mái chùa che chở hồn Dân tộc
Nếp sống muôn đời của Tổ tông”
Ở đây, đời sống tâm linh và đời sống xã hội đã hoà quyện vào nhau thành một thực thể. Cùng một lúc, ta tiếp xúc được với cả hai cội nguồn tâm linh và huyết thống; chẳng phải tổ tông đã tiếp nhận một cách thông minh và hài hoà đời sống tâm linh đạo Phật đó sao; chẳng phải đạo Phật đã làm cho dân tộc ta trở nên một dân tộc thuần từ văn minh, có thuỷ, có chung, có nhân, có hậu đó sao. Nét đẹp nhân văn nhân bản ấy là nếp sống ngàn đời của tổ tông, của cuộc sống hiện tại và cả của thế hệ tương lai. Tiếng chuông chùa đã đi vào trong thi ca, trong truyện kể một cách nhẹ nhàng mà sâu lắng, bình dị mà thiêng liêng. Nó như là tiếng gọi của đức Phật đưa chúng ta về trong hiện tại của chính mình. Trong cuộc đời, chúng ta sẽ rất dễ bị cuốn theo những quay cuồng của nhịp sống thời đại. Chúng ta rất dễ bị lạc bước bởi những tập khí của mình. Có những lúc chúng ta thương đau, buồn giận, oán thù, thì xin hãy lắng lòng nghe một tiếng chuông để còn kịp thời dừng lại, để mỉm cười và để thương nhau: “Những ai lạc bước xin dừng lại,Tĩnh giấc hôn mê thấy nẻo về…
để nghe lời chuông nhắn nhủ:
Đại Đức Thích Chánh Thành Trưởng ban GHPG Tx Hồng Lĩnh  khai Đại Hồng Chung chùa Tiên Sơn
Boong boong… tôi là chuông đại hồng…
Boong boong… nghe tiếng tôi xin người nở nụ cười
Boong boong … nghe tiếng tôi xin người đem mắt thương nhìn cuộc đ ời…
Từ biệt Sư thầy, trở về con đường làng vắng vẻ. Cổng chùa không khép. Tiếng chuông chùa Tiên Sơn  ngẩn nga và bằng lặng thả nhẹ mỗi sáng chiều.
                   Đình Hiếu- Minh Hùng –Thanh Quý



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét